Có những điều giản dị như lúa và bình thường như đất mà tới tận khi lớn ta mới thực sự thấu hiểu. Đôi khi, như khí trời, ta hít thở mỗi ngày và quên mất rằng mình đang được nuôi dưỡng từ mẹ thiên nhiên. Tới tận khi mệt mỏi với cuộc sống bộn bề này, ta mới nhận ra rằng, tìm về với thiên nhiên là cách chữa lành tốt nhất.
LỘC VỪNG AN NHIÊN được chúng tôi vẽ lên trong dòng cảm xúc tìm về một chốn nghỉ ngơi, để “AN “ và để “TRÚ”. Đó là gốc cây cổ thụ trong ký ức tuổi thơ, nơi lũ trẻ hồn nhiên vui đùa ca hát, bóng râm mát rượi xua tan đi cái nắng hè oi bức. Một nơi có hoa nở rộ, lá rung rinh. Đứng dưới bóng cây, ta chợt cảm thấy mình nhỏ bé đến lạ. Rồi ta tận hưởng sự nhỏ bé đó, để được chở che, được yên bình, được vô tư ca hát líu lo, vui vẻ quây quần bên những người mà ta thương yêu nhất.